Người Tiểu Đoàn trưởng của người lính tiểu đoàn 5 Trung đoàn 165 Sư đoàn 7 QĐ 4
Nhân dịp kỷ niệm 75 năm ngày thành lập QĐND Việt Nam 22/12/1944-22/12/2019 Sư đoàn 7 QĐ 4 tổ chức chương trình- "Máu Và Hoa" tại Tàu Ô- Xóm Ruộng ,để tri ân hàng ngàn đứa con của mẹ Việt Nam Anh Hùng đã Anh dũng hy sinh để dựng nên "Cánh Cửa Thép Đường 13-Chốt Cứng-Chặn Đứng"trong 150 ngày đêm chốt chặn năm 1972 lấy hỏa lực Bộ binh chiến thắng B52,pháo bầy,xe tăng,bọc thép,súng phun lửa,không cho kẻ địch tiếp viện bằng đường bộ lên các cứ điểm của chúng tại Bình Long,góp phần giải phóng Lộc Ninh -Hớn Quản-Bình Long.Sư đoàn là con đẻ của Sư đoàn 312 đã góp phần giải phóng Điện Biên có tiểu đội trưởng Trần Ngọc Doãn cắm cờ trên Đồi Độc Lập-Ông được Sư đoàn muốn Ông một lần nữa cắm cờ trên Dinh Độc Lập khi Giải Phóng Miền Nam nhưng Ông đã anh dũng hy sinh ngày 21/10/1972 tại Bình Dương.Hiện còn Trung tướng Lê Nam Phong nay đã sang tuổi U100 (94)-người Trung đội trưởng trọc đầu khi đánh đồi A1,vì không có nước tắm rửa nhiều ngày đầu tóc CS trong trung đội Ông bùn đất trộn máu đồng đội bê bết Ông đã nảy ra sáng kiến:cạo trọc đầu cả trung đội cho đỡ ngứa ngáy ảnh hưởng tới tác chiến của đơn vị,hành động này" Đại tướng Võ Nguyên"-Giáp ta biết được nên trong một dịp đến thăm QĐ 4 sau ngày giải phóng, Người Anh Cả QĐND VN đã đặt cho Ông cái tên trìu mến-"Trung Đội Trưởng Trọc Đầu".Trong số hàng ngàn LS đã hy sinh trong chiến dịch 150 ngày đêm chốt chặn,người-Trung Dội Trưởng Trọc Đầu năm 1972 đã là Phó Sư Đoàn Trưởng sư đoàn 7- rất tiếc thương Ls Tiểu Đoàn Trưởng sinh năm 1942 tại quê hương Đất Tổ Vua Hùng.
Đó chính làTiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 5 Trung đoàn 165 Sư đoàn 7-Nguyễn Gia Duyên sinh ra và lớn lên tại Xương Thịnh, Cẩm Khê,được đào tạo Sỹ Quan tại Liên Xô-một con người đầy cá tính:hài hước,vui vẻ,bản lĩnh,thông minh,mưu trí,dũng cảm,sâu sắc,rất thương đồng đội và vợ con,ngang tàng-coi thường những người theo chủ nghĩa giáo điều.Nên thường được CB chỉ huy quân Sự cấp trên tin tưởng, coi tiểu đoàn Ông là tiểu đoàn chủ lực của trung đoàn nên thường giao làm mũi nhọn chủ công trong nhiều trận đánh lớn với những lực lượng thiện chiến của địch,nhưng với Cb chỉ huy Chính trị thường e ngại Ông.
Cuối năm 1970 Ông xuống kiểm tra đại đội 6 (lúc này tôi đang làm liên lạc cho Đại đội trưởng Nguyễn Văn Ương quê Hòa Bình-Anh hy sinh 10/8/1974 tại Tân Lợi,Tân uyên) Ông nói với Anh Ương cho tôi lên làm liên lạc cho Ông,vì quá đột ngôt với cậu lính trẻ,tôi không biết xử lý thế nào? vì tôi và anh Ương cũng rất quý mến nhau,làm liên lạc cho Ông thì phải xa Đại đội,xa anh Ương,nhưng không về tiểu đoàn với Ông thì...Chắc hiểu nỗi băn khoăn của tôi nên mấy ngày sau anh Ương nói với tôi"Em nên về tiểu đoàn với anh Duyên,vì anh cũng đã là cán bộ dưới quyền của anh Duyên nhiều năm nên anh hiểu bản chất của tiểu đoàn trưởng và anh cũng rât quí anh Duyên còn khi nào nhớ đại đội thì về thăm anh em,còn anh cũng thường về tiểu đoàn họp hành nên anh em mình cũng thường gặp nhau'.Qua lời tâm sự chân tình của người Đại đội trưởng mà tôi quí mến và kính trọng,từ đó tôi trở thành liên lạc của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 5 .Và "cùng ăn,cùng ở,cùng chiến đấu",như hình với bóng cùng Ông.Rồi tình cảm đồng đội của người lính chiến như anh em ruột thịt,như cha con nảy sinh từ lúc nào tôi cũng không biết nhưng những kỷ niệm về Ông tôi không bao giờ quên:
Trong một lần cùng Ông đi ra một tiệm tạp hóa ở một phum nhỏ ở biên giới VN-CPC Ông mua cái chén ăn cơm nhưng chọn mãi vẫn chưa tìm được chiếc nào,thấy vậy cô bán hàng lục tung đống chén bát chọn giúp Ông nhưng cô đưa chiếc nào Ông cũng lắc đầu rồi Ông nói: Ông muốn tìm mua cái chén méo, cô bán hàng trố mắt ngạc nhiên,Ông cười nói:tôi muốn tìm mua chén méo để ăn cho dễ, cơm,canh không vãi ra ngoài nó như cái phễu vậy.nghe Ông nói cô bán hàng không nhịn đươc cười...!
Rồi nhiều đêm ngủ cùng hầm tại cứ với Ông dưới ánh đèn dầu do lính chế tạo bằng chai thuốc muỗi Ông thường mang hình vợ con Ông ra xem rồi lặng đi giây lát, sau Ông đưa cho tôi xem tấm ảnh-một người vợ hiền dịu phúc hậu với cô bé khoảng 7-8 tuổi xinh xắn,Ông nói;"Con gái tao mày thấy xinh không? mai mốt giải phóng về tao gả con gái tao cho mày", tôi nói" con gái thủ trưởng bé ti xíu mà đòi gả cho em" Ông bảo"năm bảy năm nữa giải phóng con gái tao lớn phổng phao lên thành thiếu nữ mày nhìn thấy mà không chết mê chết mệt đi"Rồi một lần Ông đưa cho tôi một xem bức thư của Ông viết chuẩn bị gửi về cho vợ,tôi cầm bức thư háo hức tò mò muốn xem bức thư tình của người lính chiến đã bao năm xa gia đình, chắc thắm thiết lâm ly...lắm,nhưng tôi chưa đọc,lưỡng lự nhìn Ông,Ông nháy mắt gật đầu, ý nói:"đọc đi thằng em".tôi xem bức thư chỉ có một hình tròn trên tờ giấy karo ,trong hình tròn Ông viết vỏn vẹn:"Gia Duyên vẫn còn đây" Ông thấy tôi xem xong bức thư hỏi:" mày hiểu ý nghĩa bức thư này không?' sau mấy phút suy nghĩ tôi trả lời Ông:"Chắc thủ trưởng muốn nói với vợ là thủ trưởng còn vuông tròn?"nghe vậy Ông bật cười ha hả... sảng khoái"mày giỏi,mày thông minh".nhưng tôi nói:"em đâu thông minh bằng tác giả bức thư"trầm lặng môt lát Ông nói:Tao khen mày vì mày đọc được suy nghĩ của tao bởi-: gần đây tao bị thương vào cánh tay trái nên bị khèo ngón út và một mảnh pháo sợt qua cái "cần tăng dân số"nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn,có thằng lính cùng quê bị thương với tao nó được về Bắc chắc đến nhà thăm gia đinh tao nói lơ mơ, tào lao gì đó nên vợ tao viết thư vào có ý trách-tao bị thương sao không nói cho cô ấy biết,nên mới có bức thư này"Ông tâm sự.
Tháng 10/1971 tiểu đoàn tôi"Xắn quần lội nước,đánh giặc mùa mưa" theo lệnh của trên- hành quân từ biên giới về phục kích gần cầu Cần Đăng,Thiện Ngôn-Sa mát Tây ninh- đánh đoàn vận tải của địch tiếp viện cho quân của chúng tại Campuchia,trên đường hành quân đêm lúc tôi và Ông đi sau đội hình khoảng 1-2 phút găp con rắn cạp nong to dài nằm vắt ngang đường chặn lối đi tôi lấy súng định đập con rắn- theo bản năng tự vệ của mình, Ông vội ngăn lại và nói "khi đi gặp rắn thì may" tôi và Ông phải đứng chờ nó vài phút nó mới bò qua.Suốt một đêm lội nước có chỗ sâu tới thắt lưng gần sáng mới đến địa điểm tập kết anh nuôi phải làm giàn móc đất đắp lên trên để làm bếp, người thì kiếm loại cây tươi nhưng cháy được làm củi lo cơm nước cho anh em ăn uống có sức chiến đấu.Và đêm sau tiếp tục lội nước ra trận địa khoảng 1-2 giờ chiều hôm đó tiếng súng toàn trận địa nổ vang chúng tôi đụng độ với tiểu đoàn lính dù của địch- bọn này thiện chiến như lính biệt kích-chúng đi thám sát cho đoàn vận tải chuẩn bị tiếp viện và không ngờ đụng chúng tôi nên cũng bị tiêu diệt một số tên trong đó vài sĩ quan chỉ huy nên tiểu đoàn trưởng tôi thu được một bộ dây lưng của Mỹ rất đẹp kèm theo khẩu rulo nòng ngắn với sợi dây đỏ chói, tôi chọc thủ trưởng đẹp trai giống sĩ quan dù,Ông nháy mắt ưỡn ngực cười hãnh diện, nhưng Ông đẹp trai thật sự lại ăn nói có duyên và thông minh,hài hước,chắc có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ Ông khi còn trai tân.Do trận địa bị lộ đêm đó chúng tôi liên tục bị "giàn nhạc Tân Tây Lan" từ căn cứ Trảng Lớn và các nơi khác'thay nhau nhả đạn vào trận địa,sớm hôm sau nghe tiếng B52 rồi trong hầm rung lắc chao đảo,Anh Chương trưởng ban tác chiến, bảo tôi B52 đánh vào trận địa rồi,một chút sau mặt mũi tối tăm,trong hầm im bặt không tiếng nói,tôi biết hầm chúng tôi đả bị sập,lúc này nhớ lại có lần nghe mấy anh lính cũ nói: B52 đánh sập hầm thường ít người sống sót, lúc này trong đầu tôi thoảng qua suy nghỉ tiêu cực-sợ toàn bộ lãnh đạo tiểu đoàn 5 không còn ai vì:trong hầm gồm: tiểu đoàn trưởng,tiểu đoàn phó-tham mưu truỏng,chính trị viên trưởng, chính trị viên phó,trưởng ban tác chiến tiểu đoàn,lại còn có phó chủ nhiệm chính trị trung đoàn(tăng cường về khi có trận đánh lớn hoặc có thể xảy ra những diễn biến phức tạp) bên cạnh còn có 2 đc thông tin vô tuyến và hữu tuyến tiểu đoàn nữa ,trong khoảnh khắc đó tôi thấy vẫn thở được-vậy là chúng tôi còn hy vọng, nhưng chân tay kẹt cứng vì đất cát chèn ép tôi dùng hết sức tìm cách rút tay và lựa thế đưa tay lên nóc hầm đẩy khúc gỗ lên,thật may mắn sau khỏang năm bảy phút tôi đã chui ra được và chạy sang hầm thông tin,trinh sát gọi mọi người đến cứu chỉ huy sở tiểu đoàn khoảng 10 phút sau tất cả các anh được cứu thoát mặc dù tiểu đoàn trưởng của tôi bị sức ép khá nặng bị chảy máu miệng,còn tôi vì vị trí tôi ngồi gần vị trí quả bom nổ nên máu tai,máu mũi,máu miệng cũng bị chảy nhiều nhưng được cái tuổi bẻ gãy sừng trâu nên không mệt lắm nên còn chịu đựng qua mấy tiếng bom pháo nữa,khoảng 2 giờ chiều đơn vị yêu cầu tôi đưa Ông về tuyến sau cùng tôi.Trước khi về tuyến sau,tôi đến báo cáo với chính trị viên trưởng và các thủ trưởng ở lại trận địa, nhân tiện tôi quay lại xem cái hầm chỉ huy sở tiểu đoàn bị sập sáng nay,thật hoảng khi ngó thấy cái hố bom có đường kính phải trên 2 chục mét,miệng hố bom sát với hầm chúng tôi,nhu vậy hầm hai Anh chiến sĩ thông tin K63 nằm trong hố bom,các Anh Đã Hóa Thân Vào Đất Mẹ.!!!.Nghĩ lại thật may nếu trung đội vận tải kịp đào thêm 1 cái hầm vị trí ngay giữa cái hố bom ấy, để chia chỉ huy sở tiểu đoàn ra làm hai như mọi khi thì: không biết những ai ở cái hầm giữa hố bom chết chóc đó chắc trong hồ sơ liệt sĩ phải ghi:-không mai táng được,hoặc "Thân Anh đã hóa vào lòng đất".Nghĩ lại lời thủ trưởng nói khi gặp con rắn cạp nong trên đường hành quân sao nghiệm thế.Trên đường từ trận đia về tới cứ khoảng 2 tiếng tuy không xa nhưng ngại nhất bị bọn biệt kích dù phục kích hoăc vướng mìn Cleiymor của chúng gài,tôi thận trọng yêu cầu Ông đi sau tôi khoảng 10-15m cho an toàn vì vừa đi vừa phải cảnh giác với địch và mìn nên chúng tôi về tới cứ trời đã xẩm tối, nhưng an toàn. Tôi viết những điều này hôm nay vì nhớ tới Ông và ngày mai tôi cùng đoàn CCB F7 và Ban chính sách QĐ 4 đến Bầu bàng khai quật những ngôi mộ vô danh để xác minh danh tính Ls mong Ông linh thiêng phù hộ cho chúng tôi tìm được Ông cùng đồng đội đưa vào nghĩa trang Ls chờ kết quả ADN rồi đưa Ông cùng các đồng đội về Đất Tổ.Tôi tạm dừng vi phải chuẩn bị cho ngày mai.
.